3 PHƯƠNG CHÂM GIÚP CON TỰ GIÁC LÀM BÀI
- Trung Tâm Toán Tư Duy MindShine
- 3 thg 4
- 3 phút đọc
Khi còn bé, trẻ em nào cũng rất dễ thương. Nhưng khi lớn lên một chút, đặc biệt là khi đến tuổi đi học, người lớn sẽ nhận thấy con mình thay đổi, trở nên ham chơi và luôn tìm đủ mọi cách để tránh ngồi vào bàn học.
Thay vì cấm con xem tivi hay thúc ép con học bài, các mẹ có thể thử áp dụng 3 phương châm này, biết đâu lại có kết quả bất ngờ!
Mẹ không học, sao lại yêu cầu con học?
Mỗi ngày tôi làm việc 8 tiếng, có hôm là 10 tiếng ở công ty. Về nhà, tôi phải nấu cơm, cho các con ăn, rồi dọn dẹp nhà cửa trước khi đi ngủ. Từ khi sinh con, tôi không thể đọc nổi hai cuốn sách trong mấy năm trời.
Tôi không đọc sách, không viết lách, không học hỏi điều gì mới mẻ. Vậy làm sao con tôi có thể tự động thích học được?
Chị bạn tôi có phương pháp dạy con rất hay: Khi con còn nhỏ, chị đọc sách cho con nghe mỗi tối. Sáng sớm, hai mẹ con thức dậy cùng nhau, hát và tập thể dục. Khi con lớn hơn, chị giao kèo rằng con phải hoàn thành công việc trước 9 giờ sáng để chị có thời gian học. Chị luôn cho con thấy mẹ yêu thích việc học và học mọi thứ mình thích. Dần dần, con chị cũng bị cuốn hút và tự tìm đến những thứ mới mẻ để học mà không cần bị ép buộc.

2. Đừng bao giờ đặt giới hạn cho con
Tôi luôn hy vọng con mình sẽ giỏi toán, giỏi tiếng Anh, hay có tài năng ca múa như những bạn khác. Tuy nhiên, chị bạn tôi lại có quan điểm trái ngược: Cứ để con làm những gì con thích và nếu con giỏi, thì thế là đủ.
Con có thể không giỏi môn Toán nhưng lại rất xuất sắc trong các hoạt động thủ công, có thể không đam mê môn thể dục nhưng lại yêu thích mỹ thuật. Với chị, như thế là đủ.
Tôi đã từng ép con học, nhưng liệu có ích gì khi tôi không biết con có thực sự phù hợp với môn học đó không? Giới hạn của con đôi khi lại do chính bố mẹ tự tạo ra. Tôi không muốn tình yêu thương con lại trở thành áp lực như vậy.
3. Hãy để con được phép sai
Trẻ con thường rất bướng bỉnh và nghịch ngợm. Chúng luôn nghĩ ra đủ cách để đi ngược lại những lời khuyên của bố mẹ. Khi tôi dặn con phải cẩn thận với con dao sắc, thì chắc chắn thằng bé sẽ cố gắng thò tay vào để thử.

Ban đầu, tôi rất bối rối vì con quá bướng bỉnh. Tôi nói mãi mà con không chịu nghe, nên tôi quyết định không nói nữa! Tôi để con tự mình chịu hậu quả: bị đứt tay vì nghịch dao, bị cảm vì trời lạnh, bị ngã vì đi sai giày, hay bị cô phạt vì nói chuyện.
Sau mỗi lần con gặp phải hậu quả từ những hành động của mình, tôi sẽ ngồi xuống trò chuyện với con, giúp con nhận ra rằng lỗi sai là do chính mình gây ra. Con làm đau mình thì con phải tự chịu. Từ đó, con không còn ăn vạ hay khóc lóc đổ lỗi cho người khác nữa.
Dù là học kiến thức sách vở hay các kỹ năng sống, mẹ chỉ cần nhớ ba nguyên tắc này thì con sẽ tự nhiên yêu thích việc học, như là hơi thở. Mẹ sẽ chẳng phải hò hét hay mệt mỏi gì nữa.
Bình luận